BÀI THƠ THÁNG TÁM - Nhà thơ Bùi Minh Quốc .
18.08.2010 18:13
|
Nhà thơ Bùi Minh Quốc. |
..."Dân tộc từng sống chết chẳng so đo Quyết không làm nô lệ Sao hôm nay Người đành cam chịu thế Mặc thân phận mình dưới ách tà gian
“Việt Nam bao năm ròng rên siết lầm than…” Câu hát cũ lòng tôi rỉ máu Kìa em gái Trường Sơn hiện hồn về nhìn tôi đau đáu Tháng Tám ơi, Tháng Tám nước non mình ! .." - thơ Bùi Minh Quốc

BÀI THƠ THÁNG TÁM.
Thay cho lời nói đầu: Nhân dịp kỷ niệm 65 năm Cách mạng Tháng Tám, tôi trân trọng nhờ trang web, blog của các đồng nghiệp cầm bút công bố giúp bài thơ dưới đây viết đã lâu nhưng báo Văn Nghệ và các báo không đăng.Tôi trân trọng gửi tiếng lòng mình để tỏ niềm tri ân tới thế hệ cha anh đã làm nên Cách mạng Tháng Tám, đặc biệt là ba bậc đàn anh Vũ Tú Nam, Nguyên Ngọc, Nguyễn Chí Trung.Anh Vũ Tú Nam là người đã bảo ban tôi khi tôi 18 tuổi mới chập chững bước vào văn chương với truyện ngắn “Cô thợ nề” anh cho đăng trên báo Văn Học của Hội Nhà văn do anh làm thư ký toà soạn.Anh Nguyên Ngọc, anh Nguyễn Chí Trung là hai người lãnh đạo gần gũi của tôi ở Văn Nghệ Giải phóng Khu 5, Hội nhà văn, tạp chí Văn Nghệ Quân đội, đã nêu cho tôi tấm gương sáng của người chiến sĩ - nghệ sĩ sống chiến đấu hết mình vì TỔ QUỐC VÀ TỰ DO, gắn bó máu thịt với nhân dân, vì nhân dân quên mình.
18-8-2010
BÙI MINH QUỐC.
BÀI THƠ THÁNG TÁM Các anh - những người Tháng Tám Các anh đâu rồi ? mệt mỏi rồi chăng ? Các anh nghĩ gì sau nếp nhăn vầng trán “Thế sự du du…”* thật giả nhập nhằng Có lẽ nào có lẽ nào lịch sử Lại như con thò lò trong ván bài quỉ dữ Máu nhân dân tuôn chảy đúc ngai vàng Bạo chúa ngồi lem lẻm tụng nhân dân ? Ơi em gái Trường Sơn mười tám tuổi Cùng đồng đội đêm nao truy điệu sống cho mình Và cứ thế dấn thân vào lửa dội Em nghĩ gì sau cặp mắt kiên trinh ? Em nghĩ tới tương lai tươi thắm ngọt lành Tương lai ấy bây giờ tôi sống dở Quay mặt vào đâu cũng phải ghìm cơn mửa Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi Tôi bước đi trên đất nước nghẹn lời Các anh đâu rồi những người Tháng Tám Chẳng lẽ khoanh tay nhìn tấn trò bội phản Dân tộc này bị vỗ nợ Tự do Dân tộc từng sống chết chẳng so đo Quyết không làm nô lệ Sao hôm nay Người đành cam chịu thế Mặc thân phận mình dưới ách tà gian “Việt Nam bao năm ròng rên siết lầm than…” Câu hát cũ lòng tôi rỉ máu Kìa em gái Trường Sơn hiện hồn về nhìn tôi đau đáu Tháng Tám ơi, Tháng Tám nước non mình ! Tôi lại đi lầm lũi cuộc hành trình Chỉ có THƠ thôi THƠ với cường quyền đối mặt Sống trong tôi là triệu người đã khuất Đang thét đòi món nợ : TỰ DO ! Đà Lạt, 19 Tháng Tám 1994 Buì Minh Quốc. ______________________ -Trong câu thơ Đặng Dung thời Hậu Trần : “Thế sự du du nại lão hà” (Việc đời dằng dặc, ngặt nỗi mình đã già)
TIẾNG VỖ TAY VÀ SỰ IM LẶNG TRONG ĐẠI HỘI
Dư âm của hội nhà văn kỳ VIII của Việt Nam vừa diễn ra quá ư là om sòm. Tại kỳ hội này, người thì bị tắt mitcro,
người thì vổ tay mời xuống chả ra thể thống gì . Tại kỳ hội này, 60% hội
viên lại là đảng viên đảng cộng sản Việt Nam. Sau kỳ hội này, nhiều nhà
văn đã viết trên nhiều trang mạng trong và ngoài nước , toát lên sự
buồn chán, thất vọng trước "Xới vật" ... Dư âm đó sẽ còn lan truyền trong lịch sử Văn học Việt Nam. Nhà
văn Bùi Minh Quốc đã gửi tới Ngày Đêm bài viết về hiện tượng phổ biến
nhưng đầy ấn tượng mà dân tộc Việt Nam đang lên án: Tiếng vỗ tay và sự
im lặng trong đại hội.
" Diễn biến hòa bình và tuyên truyền của các thế lực phản động chống Việt Nam " ?
Nguyễn Quốc Minh (Theo b_minhquoc@yahoo.com.vn) |