Toàn văn bài phát biểu của ông Barack Obama (Không bị cắt xén - bản dịch của Ban Việt ngữ BBC):
21.01.2009 04:27
...Hãy để con cháu chúng ta nhắc lại rằng khi chúng ta bị thử thách, chúng ta đã chối từ không để cuộc hành trình phải ngừng lại, rằng chúng ta không quay lui hay ngập ngừng, và với con mắt chăm chú nhìn vào chân trời và với ân phước của Thượng Đế ban cho, chúng ta mang theo món quà của tự do và chuyền lại bình an cho các thế hệ sau...
( Diễn văn nhậm chức của ông Barack Obama ngày 20/01/2009 )
Ông Barack Obama đã tuyên thề nhậm chức để trở thành tổng thống thứ 44 của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Dưới đây là toàn văn bài phát biểu của ông (bản dịch của ban Việt ngử BBC):
Thưa quốc dân,
Tôi
đứng đây ngày hôm nay, cảm thấy thật khiêm nhường trước trách
nhiệm trước mắt, biết ơn về sự tin cậy của quý vị, và nhớ
về những hy sinh của tổ tiên. Tôi xin cảm ơn Tổng Thống Bush về
những cống hiến của Ngài cho đất nước, về sự hào phóng và
tinh thần cộng tác của Ngài trong quá trình chuyển giao này.
Bốn
mươi tư công dân Mỹ đã tuyên thệ nhận chức tổng thống. Những
từ ngữ được vang lên trong những thời thịnh vượng và thời bình.
Và những lời tuyên thệ cũng thường vang lên trong lúc dông bão.
Vào những thời khắc đó, nước Mỹ đã vượt qua, không chỉ đơn
giản nhờ vào kỹ năng hay tầm nhìn của những người lãnh đạo,
mà bởi Chúng Ta, Nhân Dân Mỹ đã có niềm tin vào lý tưởng của
cha ông, theo đúng tinh thần của các văn bản lập quốc của chúng
ta.
Niềm tin đó đúng trong quá khứ. Niềm tin đó phải đồng hành với thế hệ người Mỹ hiện nay.
Các thách thức nghiêm trọng
Chúng
ta hiện đang trong giữa cuộc khủng hoảng mà ai ai cũng biết.
Đất nước chúng ta đang trong thời chiến, chống lại một mạng
lưới bạo lực và thù hận rộng khắp, một phần là hậu quả
của thái độ tham lam, vô trách nhiệm của một số người, nhưng
cũng là hậu quả của việc chúng ta đã thất bại, không có
những lựa chọn khó khăn, chuẩn bị sẵn sàng cho đất nước trong
kỷ nguyên mới.
Nhà mất,
việc không, kinh doanh đình đốn. Chi phí y tế thì quá tốn kém;
chất lượng trường học khiến nhiều người thất vọng. Càng ngày
càng có thêm bằng chứng cho thấy cách chúng ta sử dụng năng
lượng càng khiến kẻ thù của chúng ta mạnh thêm trong lúc trái
đất càng bị đe doạ thêm.
Đó là các
chỉ dấu về cuộc khủng hoảng, tính theo dữ liệu và số liệu
thống kê. Không đo đếm được cụ thể đến vậy, nhưng cũng không
kém phần sâu sắc, đó là tâm trạng mất niềm tin trên toàn đất
nước - một tâm trạng sợ hãi đeo đẳng rằng sự đi xuống của
nước Mỹ là không thể tránh khỏi, và rằng thế hệ kế tiếp sẽ
phải hạ bớt tầm nhìn.
Hôm nay, tôi
xin nói với quý vị rằng các thách thức mà chúng ta đang đối
diện là rất thật. Các thách thức đó rất nghiêm trọng và có
nhiều. Các thách thức đó không thể xử lý được một cách dễ
dàng hay trong một thời gian ngắn. Nhưng xin quý vị hãy biết
rằng chúng sẽ được xử lý.
Ngày hôm nay, chúng ta tụ hội về đây bởi chúng ta đã lựa chọn hy vọng thay vì sợ hãi, cùng hướng tới một
mục tiêu chung thay vì có xung đột và bất hòa.
Ngày
hôm nay, chúng ta tới để tuyên bố chấm dứt những lời than vãn
vụn vặt cùng những lời hứa hẹn dối trá, những lời tố cáo
lẫn nhau cùng những lời nói giáo điều nhàm chán, những thứ
đã bóp nghẹt nền chính trị của chúng ta quá nhiều.
Quốc gia dám chấp nhận rủi ro.
Chúng
ta vẫn là một quốc gia non trẻ, nhưng như kinh thánh nói, đã
tới lúc bỏ sang một bên những điều nông nổi. Đã đến lúc tái
xác nhận tinh thần kiên nhẫn của chúng ta, nhằm chọn lựa một
lịch sử tốt đẹp hơn, nhằm hướng tới món quà quý giá, ý
tưởng cao đẹp vốn được truyền từ thế hệ này sang thế hệ
khác: Chúa trao cho mọi người quyền được bình đẳng, quyền
được tự do, mọi người đều có quyền mưu cầu hạnh phúc.
Trong khi
tái khẳng định sự vĩ đại của dân tộc chúng ta, chúng ta hiểu rằng sự vĩ
đại đó không bao giờ là thứ được cho không. Chúng ta đã phải giành lấy
nó. Hành trình của chúng ta đi cho tới nay chưa bao giờ là một trong
những con đường đi tắt hoặc một cái gì đó dễ dàng hơn. Đó không phải là
con đường cho những người nhút nhát, cho những người hay ưa thích sự
nhàn tản hơn là lao động, hay cho những người chỉ tìm kiếm những thú
vui của sự giàu sang và nổi tiếng. Thay vào đó, chính những người dám
chấp nhận hiểm nguy, những người lao động, những người làm ra các sản
vật – mà một vài trong số họ là những người nổi tiếng nhưng thông
thường hơn là những người đàn ông và đàn bà vô danh trong những lao
động của họ - là những người đã đưa chúng ta vượt qua con đường dài đầy
khó khăn gập ghềnh và dẫn chúng ta tới sự thịnh vượng và tự do.
Vì chúng ta, họ đã phải bươn chải khắp các đại dương mà trong tay chỉ có chút ít tư trang, của cải để mưu cầu một cuộc đời
mới.
Vì chúng ta, họ đã phải vất vả lao động ở những công xưởng hà khắc và phải cất công định cư ở miền Tây; đã phải chịu đựng
những trận đòn roi da và cấy cầy trên nền đất cứng.
Vì chúng ta, họ đã chiến đấu và hy sinh ở những nơi như Concord và Gettysburg, Normandy và Khe Sanh.
Dấu ấn Mỹ
Hết
lần này đến lần khác, những người đàn ông và đàn bà này đã tranh đấu,
hy sinh và làm việc tới tận khi đôi bàn tay của họ trai sạm để chúng ta
có thể có một cuộc sống tốt đẹp hơn, Họ đã nhìn thấy nước Mỹ lớn hơn
tất cả những tham vọng cá nhân, lớn hơn tất cả những khác biệt về sự
sinh thành, của cải và phe phái của chúng ta gộp lại.
Đây là hành
trình chúng ta tiếp tục ngày hôm nay. Chúng ta vẫn là quốc gia thịnh
vượng nhất, mạnh nhất trên trái đất. Các công nhân của chúng ta không
hề làm việc kém hiệu quả hơn thời điểm cuộc khủng hoảng này bắt đầu.
Trí óc của chúng ta không hề kém sáng tạo, hàng hoá và dịch vụ của
chúng ta không hề kém cần thiết hơn tuần trước, tháng trước hay năm
ngoái. Năng lực của chúng ta vẫn không hề bị sút giảm. Nhưng thời của
sự bảo vệ những lợi ích hẹp hòi và lảng tránh những quyết định không
mấy thú vị của chúng ta - thời đó chắc chắn đã trôi qua.
Bắt đầu ngày
hôm nay, chúng ta phải tự mình đứng dậy, tự phủi bụi và bắt đầu trở lại
công việc tái lập nước Mỹ. Bởi vì ở bất cứ nơi đâu chúng ta nhìn vào,
chúng ta sẽ thấy có việc phải làm. Tình trạng kinh tế hiện nay đang kêu
gọi chúng ta hành động, can đảm và mau lẹ, và chúng ta sẽ hành động –
không chỉ để tạo ra những việc làm mới, mà còn để đặt một nền móng mới
cho sự tăng trưởng. Chúng ta sẽ xây dựng cầu, đường, các lưới điện và
đường dây kỹ thuật số để cung cấp cho thương mại và kết nối chúng ta
lại với nhau. Chúng ta sẽ khôi phục khoa học ở vị trí đúng đắn của nó,
sẽ sử dụng các điều kỳ diệu của công nghệ để nâng cao chất lượng chăm
sóc y tế và hạ giá thành của nó. Chúng ta sẽ khai thác năng lượng từ
mặt trời, từ gió và đất để cung cấp nhiên liệu cho xe hơi và vận hành
các nhà máy của chúng ta. Và chúng ta sẽ chuyển các trường học, trường
học phổ thông và đại học để đáp ứng các nhu cầu của một thời đại mới.
Tất cả điều này chúng ta có thể làm. Tất cả những điều này, chúng ta sẽ
làm.
Khôi phục niềm tin
Vào
lúc này, đang có những người đặt ra các câu hỏi trước các tham vọng của
chúng ta - những người này cho rằng hệ thống của chúng ta không thể
kham nổi quá nhiều các kế hoạch. Trí nhớ của họ quá ngắn. Bởi vì họ đã
quên rằng đất nước này đã làm được điều đó; điều mà những con người tự
do, nam cũng như nữ, có thể đạt được khi trí tưởng tượng của mọi người
được hòa trong một mục đích chung, điều cần thiết cho sự can đảm.
Điều mà
những người hoài nghi không thể hiểu là mặt đất đang chuyển dịch dưới
chân họ - là những luận điểm chính trị cũ kỹ vốn làm héo mòn chúng ta
lâu nay, không còn có thể áp dụng được nữa. Câu hỏi chúng ta đặt ra hôm
nay không phải là liệu chính phủ của chúng ta quá lớn hay quá nhỏ,
nhưng mà là liệu nó có vận hành được hay không - liệu nó có thể giúp
cho các gia đình tìm kiếm được việc làm với một đồng lương tử tế, một
sự chăm sóc y tế mà họ có thể chi trả được hay tìm kiếm được một hưu
bổng xứng đáng. Ở đâu mà câu trả lời là được, chúng ta dự kiến sẽ tiến
tới. Ở đâu mà câu trả lời là không, các chương trình sẽ dừng lại.
Và ai trong
số chúng ta đang quản lý những đồng đô-la công cộng sẽ phải thận trọng
tính toán - để chi tiêu một cách khôn ngoan, phải thay đổi những thói
quen xấu và phải làm công việc của chúng ta dưới thanh thiên bạch nhật
– vì chỉ khi đó chúng ta mới có thể khôi phục được lòng tin hết sức
quan trọng giữa người dân và chính phủ của họ.
Cũng không
phải đó là câu hỏi đặt ra trước chúng ta rằng liệu thị trường là một
lực lượng lành mạnh hay không. Sức mạnh của thị trường nhằm sản xuất ra
của cải và mở rộng tự do là không gì sánh nổi, nhưng cuộc khủng hoảng
này nhắc nhở chúng ta rằng nếu không có một con mắt thận trọng, thị
trường có thể xoay chuyển và đi ra khỏi vòng kiểm soát - một quốc gia
không thể thịnh vượng lâu dài khi nó chỉ tạo thuận lợi cho những người
giàu có. Thành công của nền kinh tế của chúng ta đã luôn luôn dựa trên
không chỉ quy mô của tổng sản phẩm quốc nội của chúng ta, mà còn dựa
trên tầm vóc của sự thịnh vượng của chúng ta; dựa trên khả năng mở rộng
cơ hội cho tất cả những người thiện ý, sẵn lòng – không xuất phát từ
lòng từ thiện ban phát, mà còn bởi vì đó là con đường chắc chắn nhất
đưa tới lợi ích chung của chúng ta.
Sẵn sàng dẫn dắt
Đối
với công cuộc quốc phòng, chúng ta bác bỏ sự lựa chọn giữa an toàn và
các lý tưởng của chúng ta. Những bậc cha ông khai quốc của chúng ta,
vốn đã từng phải đương đầu với những hiểm nguy mà chúng ta hiếm khi có
thể hình dung được, đã soạn thảo ra một bản hiến chương đảm bảo pháp
trị và các quyền con người, một bản hiến chương đóng góp bằng máu của
nhiều thế hệ. Những lý tưởng này vẫn tiếp tục thắp sáng trên thế giới,
và chúng ta sẽ không từ bỏ chúng vì những điều không thích hợp.
Và do đó đối
với tất cả các dân tộc và chính phủ khác đang theo dõi chúng ta hôm
nay, từ các thủ đô lớn nhất tới ngôi làng nhỏ nơi cha tôi ra đời: quý
vị biết rằng nước Mỹ là bạn bè với từng quốc gia, từng cá nhân dù là
nam hay nữ, từng đứa trẻ, đang tìm kiếm tương lai hoà bình và phẩm giá,
và chúng ta sẵn sàng để đi đầu một lần nữa.
Hãy nhớ rằng
thế hệ cha anh chúng ta đã hạ gục chủ nghĩa phát xít và chủ nghĩa
cộng sản, không chỉ bằng tên lửa và xe tăng mà bằng những liên minh
vững chắc và bằng niềm tin bền bỉ. Lớp cha anh hiểu rằng chỉ sức
mạnh không thôi sẽ không thể bảo vệ nổi chúng ta, và nó cũng không
cho phép chúng ta làm những gì mình muốn. Các thế hệ trước hiểu
rằng sức mạnh của chúng ta lớn mạnh dần là nhờ chúng ta đã sử
dụng nó một cách cẩn trọng. Nền an ninh của chúng ta được xây
dựng từ sự chính danh, từ sự gương mẫu, từ sự khiêm nhường
và sự biết kiềm chế của chúng ta.
Chúng ta là
những người gìn giữ di sản này. Được dẫn dắt bởi những nguyên
tắc cơ bản này, một lần nữa chúng ta sẽ đương đầu được với các
đe doạ mới, là các đe doạ cần được đối phó bằng những nỗ
lực to lớn hơn - thậm chí là cả sự hợp tác to lớn hơn cùng và sự
thông hiểu hơn giữa các quốc gia. Chúng ta sẽ bắt đầu chuyển giao một
cách có trách nhiệm đất nước Iraq cho người dân Iraq, và sẽ
vượt lên giành giật hòa bình vốn khó giữ tại Afghanistan. Cùng
với bạn cũ thù xưa, chúng ta sẽ làm việc không ngừng nhằm giảm bớt
đe dọa hạt nhân và đảo ngược tiến trình ấm nóng toàn cầu. Chúng ta sẽ
không xin lỗi vì cách sống của chúng ta và không do dự khi bảo vệ lối
sống này. Đối với những kẻ muốn đạt mục tiêu bằng cách khủng bố và
giết người vô tội, thì các người hãy nghe đây: tinh thần của chúng
ta mạnh hơn của các người, các người không thể bẻ gãy ý chí
của chúng ta, các người không thể tồn tại lâu chúng ta, và chúng
ta sẽ đánh bại các người.
Kỷ nguyên hoà bình
Chúng
ta biết rằng di sản của chúng ta là sức mạnh chứ không phải là sự
yếu đuối. Chúng ta là một quốc gia của người Thiên Chúa Giáo và
người Hồi Giáo, người Do Thái giáo và người Ấn giáo, và của cả
những người không tôn giáo. Chúng ta được hình thành bởi các ngôn ngữ
và văn hóa hội về từ khắp nơi trên trái đất. Từng đã trải qua vị
đắng của nội chiến và tệ phân biệt màu da, từng trỗi dậy từ
thời kỳ đen tối đó để trở nên mạnh mẽ hơn, đoàn kết hơn, chúng ta
tin rằng rồi sẽ đến ngày nỗi thù nghịch cũng qua đi, làn phân
ranh giữa các bộ tộc sẽ không còn; khi thế giới này trở nên nhỏ bé
hơn, lòng nhân hậu sẽ ngự trị và Hoa Kỳ sẽ đóng vai trò mở ra một kỷ
nguyên mới, hoà bình.
Đối với thế
giới Hồi giáo, chúng ta tìm hướng đi tới mới, dựa trên lợi ích chung
và sự tôn trọng lẫn nhau. Đối với các nhà lãnh đạo đang muốn gieo rắc
xung đột hay đổ lỗi cho phương Tây gây ra những tệ nạn trong xã hội của
họ - quý vị hãy hiểu rằng người dân sẽ đánh giá dựa trên những gì quý
vị xây chứ không phải những gì quý vị phá. Đối với những người bám lấy
quyền lực nhờ tham nhũng, dối trá và bịt miệng tiếng nói đối lập, hãy
biết rằng quý vị đang đi ngược lịch sử, nhưng chúng tôi sẽ chìa tay
ra nếu quý vị biết từ bỏ nắm đấm.
Đối với các
quốc gia nghèo khó, chúng tôi cam kết sẽ sánh vai cùng quý vị để giúp
các trang trại xanh tươi, để dòng nước sạch được tuôn trào, để
nuôi dưỡng những sinh linh đói khát. Và đối với những quốc gia được
hưởng sự đầy đủ như chúng ta, chúng ta nói với họ rằng chúng ta
không thể tiếp tục thờ ơ với những nỗi thống khổ phía bên ngoài
biên giới, cũng không thể tiếp tục sử dụng tài nguyên thế giới mà
không quan tâm gì tới những ảnh hưởng kéo theo. Thế giới đã thay đổi
và chúng ta phải thay đổi theo.
''Nghĩa vụ''
Khi
chúng ta cân nhắc con đường phía trước, chúng ta tưởng nhớ với lòng
biết ơn khiêm nhường trước những người Mỹ dũng cảm, vào chính lúc này
đây, đang tuần tra các sa mạc, rặng núi xa xôi. Họ có cái để nói với
chúng ta, giống như những anh hùng gục ngã tại Arlington đã thì thầm từ
bao thời đại. Chúng ta vinh danh họ không chỉ vì họ là những người bảo
vệ tự do của chúng ta, mà còn vì họ hiện thân cho tinh thần phục vụ;
sẵn sàng tìm ý nghĩa trong những điều lớn hơn bản thân họ. Và chính
trong khoảnh khắc này - một khoảnh khắc sẽ định hình cả một thế hệ,
chính tinh thần này phải hiện hữu trong tất cả chúng ta.
Vì cho dù
chính phủ có thể làm gì và phải làm gì, quốc gia này chung cuộc là nhờ
vào niềm tin và quyết tâm của nhân dân Mỹ. Đó là sự tử tế đùm bọc người
xa lạ khi những con đê bị vỡ, là sự vị tha của những công nhân thà làm
bớt giờ chứ không để bạn mình mất việc, chính chúng sẽ đưa ta qua những
giờ đen tối nhất. Chính là sự dũng cảm của nhân viên chữa cháy băng qua
cầu thang đầy khói, chính là bậc cha mẹ sẵn lòng chăm sóc con, mà quyết
định số phận của chúng ta.
Các thách
thức của chúng ta có thể là mới mẻ. Các công cụ mà chúng ta dùng để đối
phó có thể là mới mẻ. Nhưng các giá trị đã dẫn đến thành công của chúng
ta - sự trung thực và chăm chỉ, dũng cảm và công bằng, khoan dung và tò
mò, trung thành và lòng yêu nước - những điều này là cũ. Những điều này
là có thật. Chúng đã là lực đẩy âm thầm cho tiến bộ xuyên suốt lịch sử
của chúng ta. Điều đang đòi hỏi chúng ta là quay về với những sự thật
đó.
Điều đòi hỏi
chúng ta lúc này đây là một kỷ nguyên mới của trách nhiệm, một sự thừa
nhận của từng người Mỹ rằng chúng ta có nghĩa vụ với chính bản thân,
quốc gia, và thế giới; những nghĩa vụ mà chúng ta không phải miễn cưỡng
chấp nhận mà sẵn sàng nắm lấy, với hiểu biết chắc chắn rằng không có
điều gì làm tinh thần thỏa mãn, phản ảnh tư cách của chúng ta cho bằng
cống hiến trọn vẹn cho một sự nghiệp khó khăn.
''Món quà của tự do''
Đây là giá và sự hứa hẹn của quyền công dân.
Đây là nguồn gốc của niềm tự tin, sự hiểu biết rằng Thượng Đế trông cậy vào chúng ta để định hình một định mệnh chưa chắc
chắn.
Đây
là ý nghĩa của tự do và tôn giáo của chúng ta - là vì sao mọi người,
nam, nữ, trẻ em thuộc mọi chủng tộc và tín ngưỡng có thể cùng nhau chào
đón tại quảng trường quốc gia vĩ đại này và vì sao một người có cha
cách đây gần 60 năm có thể không được phục vụ tại một nhà hàng địa
phương mà nay đứng trước mặt quý vị để đọc lời thề thiêng liêng nhất.
Vậy chúng ta hãy đánh dấu ngày này bằng cách nhớ lại chúng ta là ai và chúng ta đã đi xa thế nào.
Vào
năm Hoa Kỳ ra đời, trong những tháng lạnh nhất, một nhóm nhỏ những
người yêu nước chụm lại bên nhau bên cạnh đống lửa gần tàn trên bờ dòng
sông băng giá. Thủ đô đã bị bỏ lại. Kẻ thù đang tiến tới. Tuyết loang
lỗ vết máu. Vào thời điểm khi kết quả cuộc cách mạng rơi vào hồ nghi,
vị cha già của quốc gia ra lệnh đọc cho mọi người những lời này:
“Hãy nói cho thế giới tương lai... rằng trong mùa đông giá lạnh nhất, khi chỉ còn lại hy vọng và nghị lực... thì thành phố
và đất nước, lo lắng trước mối nguy hiểm chung, đã tiến lên để đối đầu.”
Nước
Mỹ ơi. Giữa những nguy hiểm chung, trong mùa đông gian khó của chúng
ta, hãy nhớ những lời bất tử này. Với hy vọng và nghị lực, chúng ta hãy
một lần nữa can đảm vượt qua dòng nước băng giá và chịu đựng bất cứ cơn
bão nào sẽ đến. Hãy để con cháu chúng ta nhắc lại rằng khi chúng ta bị
thử thách, chúng ta đã chối từ không để cuộc hành trình phải ngừng lại,
rằng chúng ta không quay lui hay ngập ngừng, và với con mắt chăm chú
nhìn vào chân trời và với ân phước của Thượng Đế ban cho, chúng ta mang
theo món quà của tự do và chuyền lại bình an cho các thế hệ sau.
Cảm ơn quý vị. Thượng đế ban phước lành cho quý vị. Và Thượng đế ban phước lành cho nước Mỹ.
CẢM NHẬN CỦA ĐỌC GIẢ :
Kiểm duyệt cả diễn văn của Tổng thống Mỹ.
|
|
Truyền thông Trung Quốc bản tiếng Hoa cắt bỏ một số đoạn trong diễn văn của ông Obama |
Truyền thông TrungQuốc cắt bỏ đoạn diễn văn của Tổng thống Barack Obama nói về chế độ cộng sản, còn báo chí Việt Nam chỉ "lược dịch" và bỏ chữ nói về trận Khe Sanh cũng như về chủ nghĩa cộng sản.
Theo phóng viên Michael Bristow của BBC từ Bắc Kinh, truyền hình Trung Quốc phát "trực tiếp" bài diễn văn của
Tổng thống Obama hôm 20/01/09.
Tuy nhiên, khi ông Obama nói về công lao của các thế hệ trước đã chiến đấu chống chủ nghĩa phát xít và chủ
nghĩa cộng sản thì lời nói của ông bị ngắt và thay vào đó và lời người dẫn chương trình.
Trang web của Tân Hoa Xã giữ nguyên nội dung bài diễn văn bằng tiếng Anh nhưng bản tiếng Hoa bị cắt bỏ nhiều
đoạn "nhạy cảm".
Đoạn nói về các nhân vật lãnh đạo "tham nhũng" cũng bị cắt.
Trong bản tiếng Anh, nội dung câu đó như sau:
"Đối với những người bám lấy quyền lực nhờ tham nhũng, dối trá và bịt miệng tiếng nói đối lập, hãy biết rằng quý vị đang
đi ngược lịch sử, nhưng chúng tôi sẽ chìa tay ra nếu quý vị biết từ bỏ nắm đấm."
Truyền thông Việt Nam
|
Vì chúng ta, họ đã chiến đấu và hy sinh ở những nơi như Concord và Gettysburg, Normandy và Khe Sanh
Tổng thống Obama
|
Còn tại Việt Nam, các báo như VietnamNet và Tuổi Trẻ đã nhanh chóng đưa nội dung diễn văn nhậm chức của ông
Obama lên mạng.
Nhưng phần "lược dịch" bài diễn văn bỏ hẳn địa danh Khe Sanh phần nói về sự hy sinh của các chiến binh Mỹ
trong những trận đánh nổi tiếng:
"Vì chúng ta, họ đã chiến đấu và hy sinh ở những nơi như Concord và Gettysburg, Normandy và Khe Sanh".
Hàm ý của ông Obama là nói về những trận đánh khó khăn, kể cả nơi quân Mỹ thiệt mạng nhiều, chứ không hề
nhắm vào các dân tộc hay quốc gia nơi xảy ra những trận đánh đó.
Tuy
nhiên, có vẻ như chỉ riêng việc gợi lại trận Khe Sanh mở màn
đúng ngày 21/01/1968, nơi quân Mỹ bị bộ đội cộng sản bao vây ở
một thung lũng trong vùng rừng núi Quảng Trị, Việt Nam, khiến
truyền thông Việt Nam e ngại.
Có sự khác biệt giữa việc đề cập nhiều đến cuộc chiến với Hoa Kỳ trong thập niên 1960-70 tại Việt Nam và
việc nhắc đến các chi tiết cuộc chiến theo cách diễn giải bên ngoài.
Bản trên báo Việt Nam như VietnamNet, Tuổi Trẻ cũng bỏ chữ "cộng sản" khỏi đoạn văn nói về các thế hệ cha
anh của người Mỹ đã đánh bại hai chế độ phát-xít và cộng sản.
Bản dịch của báo chí Việt Nam cũng gọi "God" là Chúa Trời dù nội dung tiếng Anh của ông Obama nói đến Thượng
Đế không chỉ của người Thiên Chúa giáo mà của cả các tôn giáo khác.
TTT Miền Đông
Thật
ra không phải báo chí và các hãng thông tấn kiểm duyệt và cắt xén đâu,
có thể chỉ vì ngôn ngữ hạn chế, nhà thông dịch bất ngờ vì ông tân TT Mỹ
lại nhắc tới Khe sanh của VN. Báo chí dịch sai là chuyện thường ngày
của nhật báo chúng ta mà. Báo chí cũng thích những gì tô hồng cho Cộng
sản, ví dụ ông Obama dự định quan hệ mới với Cuba. Vì thế, Tin thế giới
của báo VN tôi chỉ đọc cho biết sự kiện là tốt lắm rồi.
Rocket
Các
vị đánh bại chế độ phát xit và cộng sản ư? Chỉ mới phát xít thôi chứ?
Bắc Hàn, Cuba vẫn là cộng sản nòi, Việt Nam, Trung Quốc vẫn là Cộng sản
"lai tạp" đó thôi. Nhưng dù thế nào ông có tư tưởng bài Cộng sản như
thế là có lợi cho dân Việt Nam rồi. Người Mỹ cố ngăn cản CS bành trướng
xuống Nam VN còn Liên Xô ngăn cản Tư Bản bánh trướng về phương Bắc. Kết
quả cuối cùng thế nào hỡi vị tổng thống đáng kính? Qua vụ này tôi thấy
chối đến tận tim tận óc cái kiểu "tường thuật" kiểu Vn rồi. Một nửa cái
bánh mỳ còn ăn được vì vẫn là bánh mỳ, nửa sự thật thực ra là sự dối
trá trắng trợn
Conan Sài Gòn
Tôi thật không thể tin được TQ lại muốn xây dựng một đài như CNN. Không biết khán thính giả là ai? Chắc chỉ có các đảng viên
ĐCS Cuba, VN, Bắc Hàn xem & nghe đài của TQ.
Sakura, Nhật Bản
Tôi thấy xúc động khi Tân TT B.Obama đã nhắc tới bi kịch Khe Sanh của quân đội Mỹ đầu năm 1968,và hứa sẽ không bao giờ để
người Mỹ phải đau khổ vì một Khe Sanh thứ hai. Tuyệt diệu!
( Mời quý vị tiếp tục ghi cảm nhận vào mục THẢO LUẬN dưới đây )
|
Nguyễn Quốc Minh (Theo http://www.bbc.co.uk/vietnamese) |