Thơ Lãng Hiển
Xuân
Những cơn gió lồng
lên
Rú rít ngoài ô cửa
kính
Trên độ cao ngàn
mét
Như những khúc nhạc
đêm của loài thú đi hoang
Căn phòng vắng
thênh thang
Chẳng gợi lên điều
chi ngoài những ký tự rời rạc
rỡ
ràng như sương khói...
Vắng
em
Giấc mơ
xưa
Ẩn hiện trong những
phận buồn lam lũ
Quầng sương
trắng
Khúc xạ bao nỗi
niềm chẳng có tên
Mỗi gốc cây
già
Cứ xù lên những nốt
u nần của thời gian đã mất
Gửi từ quá
khứ
Những thông
điệp
Trong từng que
củi
Đốt lên từ bàn tay
của con người...
Đi qua
đêm
Những cơn gió cứ
gào lên những gì như là bi thiết
Gửi cho nhân
loại
Trầm tích của ngàn
triệu năm
Đi qua
đêm
Những ý
nghĩ
Được thắp lên từ
tàn tro của điếu thuốc
Chẳng thể sáng lên
đến một tương lai...
Vắng
em
Bảng lảng
tôi
Và bảng lảng khói
sương
Con dốc dài quanh
co mệt mỏi
Làm sao tới
đỉnh
Khi thiếu vắng một
niềm yêu..!
Tam
đảo 18-3-2007
Comment :
Câu kết là tất cả.Vâng, không thể tới đỉnh khi thiều vắng một niềm yêu!
Thursday March 27, 2008 - 08:11am (ICT)
Một bài thơ hay.
Friday March 28, 2008 - 09:16am (ICT)
Kẻ si tình trượt dài xuống đáy sâu vực nhớ
Đáy vực
Là muôn vàn mảnh vỡ của bao trái tim
Những trái tim yêu
cuồng dại thủy chung
tội lỗi và chân thật
Những trái tim qua bao nhiêu lần tất bật
Tất cả cùng tụ họp về đây sau những cuộc kiếm tìm…
Không biết mình là ai hắn miệt mài sắp xếp
Những mảnh vụn đã vỡ dưới vực sâu
Những mảnh vụn đã lẫn lộn vào nhau
Những hình hài không có trong đời thực
Những sắc màu cũng không có trong đời thực
Một việc làm chỉ có dưới đáy vực
Một việc làm chỉ có trong tâm thức người điên…
Vượt lên tất cả những bon chen
Để lao xuống vực hư không tăm tối
Sắp xếp lại những mảnh đời đen trắng
Dẫu biết là những ngộ nhận đớn đau…