Người miền Trung đi đâu cũng nhớ
Quê nhà cát trắng núi xanh xa
Có lúc mồi ngon ly rượu mạnh
Cũng thèm ăn một chén cơm cà.
Phiêu dạt quê Nam rồi quê Bắc
Cái giọng trầm trầm nặng những âu lo
Vất vả trăm nghề quê mặt tắt
Đời tha phương chưa dám hẹn hò.
Người miền Trung tiếc thương từng đồng bạc
Giữa nghĩa tình chẳng chút đắn đo
Lúc đối mặt cần vung tay quá trán
Chẳng hề chi hào phóng ra trò.
Vẫn cứ nhớ cơn mưa dầm thúi đất
Vẫn cứ thương cơn nắng gắt quê nhà
Ngày gió cát lưng trần trên ruộng sỏi
Đau đáu lòng một quê ấy nơi xa.
Lòng cứ mở toang ra trước biển
Núi dựa lưng trăm nỗi ghồ ghề
Nên giọng nói không lẫn vào đâu được
Dẫu muôn phương không quên một lối về.
Người miền Trung người miền Trung thương nhớ
Biết đắng lòng sau một cuộc rượu tan
Người xa xứ nâng niu người xa xứ
Dẫu biết mình mai mốt có lang thang.
TRẦN HOÀNG
VY